Wednesday, December 17, 2014

Có phải là giấc mơ không em?

Cứ như một giấc mơ

- 7/12/2014 – viết cho 5/12

Quả thật đến bây giờ tôi vẫn nghĩ đó như là một giấc mơ, vì tôi không tin được là em lại có cảm tình với tôi, dù chỉ là một chút. Bỏ qua những suy nghĩ khác về công việc bạn bè mà mọi thứ, chỉ có những suy nghĩ, những tình cảm về em, tôi muốn lưu giữ nó lại.



Đến đón em đi chơi, tôi xem như đây là lần cuối tôi và em gần nhau, tôi không suy nghĩ nhiều về chuyện đó. Vì trong tôi, đã xem em như một ký ức đẹp.



Lúc em nhắn tin nhờ tôi đón đi chơi, tôi chỉ nghĩ em muốn đi cho vui thôi, vì em là một cô bé ham vui mà :D. Vi vu trên đường, không để ý nên bị hố mất một đoạn, trễ hẹn với em mấy chục phút J. Thế mà lúc đến vẫn không thấy em tỏ ra khó chịu gì cả, nhìn thấy em, một chút ký ức trong tôi lại trỗi dậy, tôi muốn cho em biết những tình cảm của mình, nhưng tôi không dám.



Chúng tôi lại im lặng, sự im lặng quen thuộc mỗi lần em ngồi sau tôi…



Đến nhà hàng, có lẽ đây cũng là lần cuối tôi có mặt ở đây, được gặp lại một số gương mặt thân quen, đã bên tôi suốt 4 tháng. Tôi và em tách ra, ngồi nói chuyện phiếm với mấy đứa, lâu lâu lại nhìn em cái, thấy em vẫn vui vẻ là được rồi.



Sau một hồi rủ rê lôi kéo thì mọi người cũng rủ nhau đi nhậu, để xem hôm đó có ai nào: Vân, Xuân, Đức, Sơn, Bảo, Hùng, Hiệp, Kiều, Vân (đen), Loan (móm), em và tôi. Mọi người cạn lên cạn xuống, nhưng nhìn chung thì chỉ có mấy đứa là chịu uống, còn những người khác chỉ nhấp môi. Liếc qua thấy ly bia trước mặt em, tôi không vui chút nào, em bị đau dạ dày mà... Nhưng tôi không có lý do gì để ngăn em, tôi chỉ là một người bạn thôi mà…



Tôi uống, tôi muốn quên đi những cảm xúc này, cạn, cạn và cạn. Một lúc thì hết thùng bia, mấy đứa lại rủ nhau đi kara, nhưng có lẽ sáng mai phải làm nên có mấy người bỏ về. Em muốn đi, tôi cũng đoán được, tôi cũng mong điều đó xảy ra, muốn được gần em thêm chút nữa.



Em lại ngồi phía sau tôi, trời Đà Nẵng mấy hôm nay dần trở lạnh, tôi cảm nhận được chút hơi ấm từ em, điều mà tôi vẫn luôn mong chờ, nhưng tại sao nó lại đến muộn vậy?



Hôm nay không phải lần đầu tôi chở em đi, nhưng những hôm đó tôi chỉ cảm nhận được cái lạnh ngoài kia. Em vẫn luôn hỏi tôi sao tôi không mang áo khoác gì mà để lạnh vậy? Tôi chỉ cười và bảo anh lười đấy, em im lặng... Những hôm thức dậy sớm, chạy gần chục cây số qua đón em đi làm, tay anh lúc nào cũng run cầm cập, rồi những đêm chở em về nữa. Anh lạnh lắm, cái lạnh giá kia với sự cô đơn trong tim như muốn làm anh từ bỏ, từ bỏ đoạn tình cảm này...



Nhiều lúc tự hỏi làm thế này có đáng không, có cần phải làm vậy không?? Những lúc đó tôi chỉ cười mỉm mà nghĩ rằng, thôi không quan tâm nữa, chỉ vì trong tim tôi đã có hình bóng em, vậy là đủ rồi. Một chút suy nghĩ về em, một chút vẩn vơ làm tim tôi cảm thấy ấm áp để tiếp tục giữ lại đoạn tình cảm này. Đối với tôi thì tình yêu là một thứ gì đó xa vời, nên dù rằng đây chỉ là một chút tình cảm từ một phía, tôi vẫn muốn giữ mãi nó trong tim mình. Đúng là tự mình đa tình mà, hì.



Một chút ký ức đó để tôi quay về với thực tại, em đang ngồi sát phía sau. Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể em. Bất giác tôi quay lại, điều này như một thói quen khi chở em, tôi muốn xem em còn ngồi đó không hay rơi đâu mất rồi =)), có chuyện này là bởi bình thường em thường ngồi cách tôi một quãng, dường như quá xa để tôi không cảm nhận được sự tồn tại của em. Lúc này đây tôi quay lại, nhìn thấy rõ gương mặt em ngay bên mình, lúc này em đang cười mỉm, tôi không hiểu lắm, lại tiếp tục lái xe đi.



Bất chợt em áp sát vào và hỏi tôi:



- Anh có gì muốn nói với em không? - ngay lúc đó tôi thấy đầu óc mình như trống rỗng, tôi hỏi lại theo bản năng - nói gì hả em?



- Thì có chuyện gì muốn nói với em không? - em lại nói, hình như có đôi chút ngại ngùng. Tôi im lặng mất một lúc để tiêu hóa một đống suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu.



- Em không cảm nhận được chút nào sao? - tôi hỏi lại em sau một lúc cân nhắc, giọng tôi có chút run rẩy.



Lần này đến lượt em im lặng. Chúng tôi im lặng cho đến lúc đến nơi, quán đóng cửa, cả bọn giải tán. Sau một hồi tranh cãi giữa Đức với Sơn thì tôi vẫn là người chở em về.



Lần này vẫn im lặng, nhưng tôi có cảm giác điều gì đó sắp xảy ra, trái tim của tôi có lẽ đang lỗi nhịp.



- Anh nói tiếp đi - em lại mở lời, không biết em muốn nghe điều gì đây...



- Em có người yêu rồi đúng không?



- Nếu em nói chưa có, anh nghĩ sao?



- Không tin chứ sao. - hình như tôi hơi phũ =)), em im lặng một lúc lại hỏi tiếp:



- Tại sao anh lại biết?



- Anh lùng sục fb của em nhiều mà ~.~ - tôi còn nhớ lúc đó có cảm giác hơi ngại, giống như mình làm sai chuyện gì vậy. Em thì im lặng, không biết đang nghĩ gì...



Có lẽ tôi muốn phá tan cái không khí im lặng này, tôi không muốn lần gặp cuối cùng này của tôi với em kết thúc như vậy áy lúc tôi đang cố điều chỉnh lại tâm trạng thì em lại hỏi tôi:



- Tại sao anh lại có cảm tình với em chứ không phải một cô gái khác? - em nói nhanh và rành mạch, giống như nó đã được chuẩn bị từ lâu rồi vậy...



- Em còn nhớ lúc nhà hàng tổ chức cho nhân viên đi chơi không?



- Ừm



- Lần đó anh có nói là anh thích giọng nói của em. - tôi vẫn nhớ lần đó em ngồi sau xe tôi líu lo cả buổi.



- Tại sao anh lại thích?



- Anh thấy nó ngọt ngào mà nhẹ nhàng.



- Thế anh chỉ thích giọng nói của em thôi à? - hình như em đang cố ý đùa tôi.



- Anh không biết, nhưng anh thấy thích con người em từ lúc mới gặp, anh thấy em đáng yêu, có chút con nít...



- Khi nào anh trở lại Đà Nẵng?



- Anh không biết, nếu đợt này về không trúng nghĩa vụ thì ra tết có khi anh vào lại, còn nếu trúng thì 2 năm, anh cũng chịu.



Em không nói gì, cũng sắp đến nhà em rồi, em chỉ bảo tôi dừng lại trước kiệt nhà em. Hình như em không muốn cho người nhà biết tôi chở em về thì phải :(. Tôi dừng xe tại chỗ mà tôi vẫn thường để em lại, cách nhà em chừng 50m. Em xuống xe, ngay lúc tôi tưởng em sẽ nói lời tạm biệt thì em lại làm tôi ngơ ra tập 2:



- Anh còn gì muốn nói với em nữa không? - Em lúc này đang cầm cái mũ bảo hiểm đưa qua đưa lại, có lẽ đang bối rối đây. Còn tôi, đang run lên ấy chứ, nói hay không nói? Nói ra thì cũng không có kết quả, mà không nói thì sau này lại tiếc, nghĩ lên nghĩ xuống, và có lẽ tình cảm dồn nén thời gian qua, tôi đã bày tỏ tình cảm của mình với em:



- Anh thích em. - tôi nói rõ ràng từng chữ và đợi phản ứng của em, sau khi nghe xong câu đó, tôi thấy em mỉm cười, em hơi cúi mặt xuống, có lẽ để che giấu cái gì đó ^^. Em hỏi:



- Đây là lần đầu anh nói điều này với một người con gái à?



- Ừa - em lại im lặng, tôi không nghĩ em lại đoán được, đây đúng là lần đầu tiên tôi bày tỏ tình cảm của mình, nói được câu "anh thích em" với một cô gái.



- Tại sao anh không nói sớm hơn?



- Em có nhớ lần anh dẫn em với anh V đi ăn không?



- Có anh.



- Lần đó anh phát hiện em có người yêu. – tôi nói có phần ấp úng vì có chuyện không đẹp lắm sắp được tôi kể ra.



- Anh nhìn điện thoại em à? - tôi lại bất ngờ thêm lần nữa, nhớ lại về buổi đi chơi đó. Chính em rủ tôi đi, cũng bảo đi 2 đứa, tôi cứ nghĩ hôm đó sẽ làm quan hệ của chúng tôi tiến thêm bước nữa. Mặc dù có lòi thêm 1 người nhưng tôi vẫn không quan tâm lắm, lần đó vô tình tôi lướt qua màn hình điện thoại em, hình như em đang nhắn tin với ai đó. Còn nhớ lúc đó tim tôi như bị ai đó nện cho một cái vậy, đau lắm...



Một loạt tin nhắn đến, chỉ cần nhìn qua là tôi có thể đoán được rồi, ở giữ đống ký tự gì đó là 2 chữ mà chỉ cần nó đã nói lên tất cả. Tôi đơ người mất gần 2s, sau đó quay mặt đi, em mỉm cười cất điện thoại đi và có nhìn lướt qua tôi, sau này nghĩ lại tôi cảm thấy đoạn này cứ như em cố ý cho tôi thấy vậy. Trước kia cũng có lần tôi cầm điện thoại em rồi, nhưng cũng chả tò mò gì. Bao nhiêu suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi, thất vọng cũng có, buồn cũng có, tiếc nuối,... Nhưng tôi cố gắng để không biểu hiện gì ra ngoài, chúng tôi kết thúc một buổi đi chơi vui vẻ.



Tối hôm đó tôi suy nghĩ rất nhiều, để rồi đưa ra một quyết định, mặc dù tôi cảm thấy nó có chút “ngớ ngẩn”, nhưng tôi vẫn quyết vậy, đó là tránh tiếp xúc với em. Khoảng thời gian tháng 11, tôi ít nói chuyện với em hơn, không như hồi trước mỗi khi em ngang qua tôi thường đùa 1 2 câu. Tuy thế nhưng tình cảm trong tôi nó vẫn không mất đi, hằng ngày gặp em đó, giúp đỡ khi em cần, thấy em vẫn vui vẻ, dần trong tôi không còn nghĩ về những chuyện buồn đó nữa. Tôi chỉ đơn giản nghĩ em là một đoạn ký ức, một đoạn tình cảm trong đời tôi, vậy là đủ rồi.



Quay lại lúc đó, khi em hỏi tôi câu đó, ngay lập tức tôi nghĩ chuyện lúc trước là em cố ý, em muốn tôi từ bỏ. Nhưng rồi tôi cũng không chắc chắn, dù sao tôi vẫn thấy sợ trực giác của phụ nữ =)). Tôi trả lời em một cách ngập ngừng:



- Lúc đó anh vô tình thấy trong điện thoại em, trong tin nhắn có chữ Ck, là anh biết rồi. – nói xong tôi cố tránh ánh mắt của em. Em cười, có lẽ em thấy tôi ngớ ngẩn quá thì phải ~.~



** mất một đoạn, vì đoạn sau làm tôi khá là bất ngờ, kể cả những việc sau đây tôi cũng không nhớ rõ thứ tự nữa :D**



- Anh làm em cảm thấy có lỗi quá... – em làm tôi khá bất ngờ.



- Em có lỗi gì, chỉ tại anh không biết tận dụng thời cơ thôi... – lại im lặng, lúc này tôi thực sự ghét nó, trong thôi như có cái gì đó thôi thúc vậy, nó cứ thế dâng lên làm tôi không thể khống chế được, tôi nói với em một câu mà mình cũng không ngờ đến:



- Cho anh ôm cái nha. – em cúi đầu bước đến với tiếng “ừm” nhỏ. Tôi vòng tay ôm em sát vào người mình, cứ như một giấc mơ vậy, tôi ước gì nó là vĩnh hằng, là mãi mãi. Cảm nhận được hơi ấm từ em, cảm nhận được vòng tay của em đang ôm tôi, tôi vui lắm. Tôi là người chủ động bỏ em ra, mặc dù tôi muốn ôm em nữa ^^.



- Em có suy nghĩ gì về anh không? – tôi hỏi mà có chút mong chờ.



- Hơn bạn một chút... – câu trả lời của em làm tôi khá buồn, hơn bạn, chung quy vẫn là bạn...nhưng mà điều em đã làm cho tôi như vậy là đủ rồi, không nên đòi hỏi quá nhiều.



Tôi nhìn em thật kỹ, như muốn ghi nhớ những giây phút cuối cùng này, hình bóng em vào sâu trong tim.



- Tạm biệt em nhé.



- Cũng gần 12h rồi, thôi anh về đi. – em nhìn thoáng qua đồng hồ nói. - Em vào trước đi. – Em thoáng nhìn tôi rồi bước đi, tôi cũng không nhớ mình có chờ em đi khuất chưa, cũng chả nhớ mình về phòng thế nào... Tôi không nhớ, không muốn nhớ gì nữa,.. liệu chuyện này đến đây có phải kết thúc rồi không?

No comments:

Post a Comment